Thói quen quan trọng nhất dẫn đến thành công là hành động
Ngày nay, có rất nhiều khóa học kỹ năng mềm, các chương trình hội thảo nhằm khơi dậy một thái độ sống tích cực cho các bạn trẻ. Dưới sự truyền cảm hứng của các diễn giả hàng đầu, bạn thấy khán phòng như đang rực lửa, bạn thấy nhiệt huyết cháy bừng bừng, bạn chỉ muốn ngay lập tức thay đổi chính mình. Nhưng sau khoảng một tuần, hai tuần, chút năng lượng vừa le lói chợt tắt dần, bạn quay về chính nghĩa bản thân mình, lười nhác, yếu đuối, nhỏ bé, thiếu đam mê, thiếu cả niềm tin. Điều đó xảy ra không chỉ một lần. Tại sao lại như vậy?
Innamori Kazuo, người trích 200 triệu USD từ tài khoản cá nhân để sáng lập giải Kyoto (giải thưởng được đánh giá ngang với giải Nobel) cho rằng có ba loại vật thể:
- Loại tự bốc cháy
- Loại bắt cháy
- Loại không bắt cháy
Người không bắt cháy thì dù có bỏ công bỏ sức để động viên, kích lửa thì cũng chỉ vô vọng như tưới nước cho sa mạc. Người tự bốc cháy thì luôn cháy bừng nhiệt huyết và đam mê, là người có thiên hướng hành động và sáng tạo. Còn người bắt cháy khi được ở gần lửa thì sẽ cháy, khi cách xa nguồn lửa thì cũng yếu dần đi rồi dần tắt lịm. Hầu hết chúng ta rơi vào loại bắt cháy, và các buổi hội thảo chính là những nơi nhóm lửa. Trước đây tôi cũng đã nhiều lần trải qua cảm giác này, nhiều lần chán nản và muốn từ bỏ. Thật may mắn, một ngày tôi đọc được câu chuyện của con ếch xanh.
Một con ếch xanh muốn nhảy ra khỏi một cái giếng. Ngày này qua ngày khác nó tìm cách nhảy thật cao nhưng không được. Nó vẫn không nản và tiếp tục nhảy thêm nhiều ngày tiếp và cuối cùng đã nhảy ra khỏi cái giếng.
Từ đó, tôi tập chơi trò chơi con ếch xanh.
Đầu tiên, tôi chơi trò vượt qua thử thách về thời gian. Vì Napoleon có thể ngủ 4 tiếng một ngày nên tôi hỏi tại sao mình không thể. Và đúng là sau hai tuần thực hiện tôi vẫn không thể làm được. Không đầu hàng, tôi đề ra một nguyên tắc với hai người bạn cùng phòng, nếu mỗi lần tôi ngủ trước 2h sáng và thức dậy sau 6h sáng thì sẽ nộp phạt một trăm ngàn, số tiền khá lớn với tôi lúc đó. Vậy là cả tháng sau tôi chỉ mất vài trăm ngàn. Trò chơi đầu tiên mang lại cho tôi trải nghiệm tuyệt vời khi ngày ngày làm việc chăm chỉ hơn. Đúng như những gì Chung Ju Yung, người sáng lập tập đoàn Huyndai đã từng tâm niệm:
Một ngày làm việc cần cù sẽ có một giấc ngủ ngon.
Một tháng làm việc cần cù sẽ thấy cuộc sống đi lên.
Một năm, hai năm, ba năm làm việc cần cù sẽ thấy sự phát triển sự nghiệp to lớn.
Cuộc sống làm việc cần cù có ý nghĩa to lớn biết bao.
Trò thứ hai tôi lấy cảm hứng từ thói quen chạy bộ 2 vòng hồ một tuần một lần của mình. Không muốn mãi chỉ là tôi ngày hôm qua, nên tôi thêm chút gia vị tinh tiến bằng việc đặt mục tiêu sẽ chạy 10 vòng hồ trong 3 tháng. Giống như lần trước, tôi nhận rằng sẽ không thể thực hiện mục tiêu này nếu không có động lực đủ lớn. Nhưng lần này thay vì tài chính, tôi muốn dùng uy tín làm điểm dựa tinh thần. Chung Ju Yung tâm niệm rằng “Làm ăn thất bại thì có thể vươn lên lại, chứ làm một người đánh mất hết uy tín thì coi như đã mất hết tất cả”. Tôi cho điều này là đúng nên lấy uy tín làm kim chỉ nam cho mọi hành động của mình. Tôi chia sẻ với hai người bạn chạy cùng và hứa với họ sẽ đạt được mục tiêu này. Vậy là tôi đã lên đạn để nhắm vào chính mình, và nó sẽ tự bắn nếu tôi thất bại. Ngày đầu tiên, tôi đặt mục tiêu chạy 4 vòng, tức gấp đôi mọi lần. Sau khi lê những bước chân cuối cùng qua vòng 4, tôi cảm thấy cơ thể suy kiệt như ở ranh giới giữa sự sống và cái chết. Trong cái ranh giới đó, tôi cảm giác mình bỗng dưng ngập tràn yêu thương, cảm giác muốn cho đi thật nhiều, bớt đi sự hờn ghét, bớt đi sự nóng nảy thường nhật. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận rằng vượt qua giới hạn bản thân là một trong những điều tuyệt diệu nhất.
Một khi bạn vượt qua được những trở ngại tưởng chừng như không thể vượt qua nổi, mọi rào cản khác sẽ hóa ra tầm thường hơn rất nhiều. Một tuần sau, tôi chạy lần thứ 2 và cán mốc 7 vòng. Tuần tiếp theo, tôi chạy lần thứ 3 và đạt luôn mốc 10 vòng. Vậy là tôi đã nâng khả năng của bản thân lên 5 lần trong 2 tuần chỉ bằng một mục tiêu rõ ràng và sự quyết tâm hết mình để đạt được điều đó. Nhiều người cho rằng khả năng tiềm ẩn của con người là vô hạn. Chúng ta đã nghe nhiều về điều này nhưng hầu hết đều không tin vào điều đó, bởi vì chúng ta chưa thực sự trải qua điều gì tương tự. Bạn sẽ quên những gì bạn nghe; bạn sẽ nhớ những gì bạn thấy; bạn sẽ hiểu những gì mình làm. Chừng nào bạn bắt đầu hành động thì tự bạn sẽ hiểu ra rằng “tiềm năng vô hạn của con người” chỉ là một định luật vật lý thông thường chứ không hề mang tính triết học.
Hãy hành động, và hành động ngay hôm nay!
Lửa đã được thắp, nhưng nếu không được thắp liên tục nó có thể sẽ tắt. Bởi vậy, tôi duy trì lửa bằng cách liên tục tạo ra những thử thách, ngày một cao hơn. Tính liên tục rất quan trọng. Đặng Tiểu Bình có được ý chí hơn người qua bao cuộc thăng trầm một phần cũng nhờ thói quen đều đặn tắm nước lạnh mỗi sáng kể cả mùa đông.
Gần đây nhất tôi cùng ba người bạn hoàn thành cuộc chinh phục Fansipan, nóc nhà của Đông Dương chỉ trong hơn mười tiếng (cả lên và xuống). Leo núi thực sự là một cách rất tốt để chuyển hóa suy nghĩ tiêu cực thành hành động tích cực. Hãy tự trải nghiệm và bạn sẽ thấy mình thay đổi như thế nào.
Để tiếp tục chuỗi hành động này, tôi dự định trong năm 2013 sẽ thực hiện cuộc chạy bộ xuyên Việt 1750km trong 20 ngày. Nếu các bạn có cảm hứng tham gia thì hãy liên lạc với tôi nhé.
Trong cuộc sống, có rất nhiều việc có thể coi là thử thách để rèn luyện bản thân, để trở nên can trường, nghị lực, sâu sắc, táo bạo hơn khi leo lên những nấc thang mới của cuộc đời. Thoát khỏi cái chăn sớm hơn 30 phút so với ngày hôm qua, gặp một khách hàng mới, hay mời một cô gái xinh đẹp đi xem phim. Hành động đều đặn, bạn sẽ nhận ra rằng mỗi ngày trôi qua thật ý nghĩa vì bạn biết mình đang có mục tiêu để phấn đấu. Bạn sẽ bớt hẳn đi sự chán nản, tuyệt vọng, hờn trách. Bởi vì, “một hòn đá lăn mãi sẽ chẳng bao giờ có rêu” (Wofgang Mieder)
Đương nhiên ngoài thử thách về thể chất tôi cũng tự đặt cho mình những thử thách trong việc rèn luyện trí tuệ, thử thách trong những dự án kinh doanh. Tôi háo hức đêm ngày với nó, quyết tâm, nỗ lực và kiên trì biến nó thành hiện thực. Bạn biết đấy, tôi đã thất bại. Sự tả tơi của công ty đầu tiên do mình sáng lập thực sự đã dạy cho tôi những điều tuyệt vời. Trắng tay, nhưng thật may mắn tôi còn một thứ quan trọng hơn. Đó là niềm tin. Tài sản sau cuộc chia ly với công ty đầu tiên đã để lại cho tôi một hạt giống của thành công. Tuy không thể biết sau này nó có nở được không, nhưng chỉ như vậy là đã khiến cuộc sống này trở nên thú vị rồi.
Bởi vì ai đó đã nói:
Gieo suy nghĩ, gặt hành động
Gieo hành động, gặt thói quen
Gieo thói quen, gặt tính cách
Gieo tính cách, gặt số phận
Vậy nên chúng ta hãy tiếp tục khát khao, tiếp tục đam mê và hy vọng để có đủ dũng khí, để tiếp tục bền chí làm theo trái tim mình ngay cả trong tiếng chế giễu của kẻ khác. Có thể hành động sẽ không đem lại kết quả, nhưng sẽ không có kết quả nếu không hành động. Đừng là một anh chàng hằng ngày cầu trời khấn Phật được trúng số độc đắc trong khi chưa bao giờ mua một tấm vé số. Đừng hàng ngày chỉ biết ngồi nhìn vào màn hình cuộc đời rồi chấp nhận nó như một điều vẫn thường xảy ra vậy. Đừng là một người không bao giờ thất bại. Bởi vì người duy nhất không bao giờ thất bại là người không làm gì cả. Mỗi ngày hành động đôi chút để khi đi qua những tháng năm cuối của cuộc đời, dù thành công hay vẫn chưa thành công, chúng ta có thể nhìn lại và mỉm cười với những trải nghiệm thật tuyệt vời trong đời.
Bạn sẽ không bao giờ quên giây phút sung sướng vỡ òa khi đứng trên nóc nhà Đông Đương ngắm nhìn trời đất bao la và cùng bạn bè tung bọt bia trắng xóa.
Bạn sẽ nhắm mắt đượm đà cảm giác ngọt lịm của những lần vượt qua ranh giới của mình.
Bạn sẽ mang theo mãi hình ảnh một thằng “tôi” những năm tuổi hai mươi non nớt và khờ dại nhưng ngang tàng, bướng bỉnh và luôn thách thức chính bản thân mình.
Là người Việt Nam, chúng ta hãy cùng nhau hành động. Có thể sau năm năm, mười năm nữa chúng ta chưa thể thu được những thành quả đáng kể, nhưng thế giới này sẽ không ai có thể khinh thường một dân tộc luôn luôn nỗ lực hết mình để lớn hơn ngày hôm qua của mình.
Nguồn Internet
KHI ĐAM MÊ TRỞ THÀNH ĐỘNG LỰC SỐNG
Động lực qua góc nhìn của chuyên gia kinh tế – TS. Alan Phan chia sẻ câu chuyện từ chính cuộc đời mình…
Thay đổi tư duy, thay đổi cuộc đời
Thưa ông, trong cuộc đời của mình có những bước ngoặt nào khiến ông nhớ mãi?
TS. Alan Phan: Trước 30/4/1975, tôi là một doanh nhân khá có tiếng ở đất Sài Gòn. Lúc đó là chủ một vài công ty, dưới có khoảng 20 ngàn nhân viên. Có thể nói như vậy là thành công. Nhưng rồi sự kiện 30/4/1975 xảy ra, đó cũng là một biến cố xảy đến với gia đình tôi: Một ngày đẹp trời mọi thứ biến mất. Gia đình tôi ra Hạm đội 7 và lên tàu qua đảo Guam.
Tôi nhớ cái cảm giác của tôi lúc đó. Lúc đó tôi mất hết, vài triệu đô la là số tiền lớn vào thời đó. Với không ít người, đó là là cứ shock khá đáng kể. Nhưng với tôi, trong buổi sáng, một mình bên bãi biển, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm. Tôi mất hết nhưng điều lạ là thấy sự thanh bình tuyệt diệu.
Lúc trước ở Sài Gòn, sáng sớm 6h hai cô thư ký đã đến bàn đủ thứ công việc. Nhưng hôm đó 4h sáng ngồi ở bãi biển Guam. Không ai quấy rầy, không có chương trình, không có gì để làm cả ngày, thấy sao lòng nhẹ nhõm, sao đời hạnh phúc như thế này. Trong khi đó bà vợ cũ của tôi thì nằm khóc thút thít vì mất hết tiền bạc, sản nghiệp. Khi qua Mỹ, tôi rời trại tị nạn sớm nhất. Và lúc ấy trong túi chỉ có vài trăm đô la. Chính xác là 4 trăm đô la, một bà vợ, một đứa con và ở tạm căn hộ đằng sau của một nhà thờ.
Lúc đó tôi không buồn bã chuyện mất mát, mà lấy một tập giấy hí hoáy kế hoạch xem bây giờ phải làm gì để kiếm tiền, làm thế nào để có một sự nghiệp khác. Bắt đầu lại – đó là thái độ của tôi với biến cố đó của đời mình.
Ông đã chứng kiến những ai thiếu động lực và bỏ mặc cuộc đời mình cho bão táp số phận cuốn đi chưa?
Kể đâu xa, trong gia đình tôi, tôi có người em trai và người em gái. Có thể nói, sinh ra trong một môi trường gần như giống nhau, cũng bố mẹ đó, cách nhau khoảng 3-4 tuổi. Có thể nói là không khác nhiều lắm. Tuy nhiên mỗi người một số phận khác nhau.
Em trai tôi thua tôi 5 tuổi, lúc đó cậu ấy vừa mới tốt nghiệp ngành luật sư. Nó thấy đời tự nhiên hụt hẫng, mất mát tất cả mọi thứ khi qua Mỹ chỉ vì không còn được hành nghề luật sư nữa. Cái bằng đó vô dụng, bao nhiêu năm học tập mất hết. Có thể bắt đầu lại dù rất khó khăn. Trong phản ứng, thái độ của cậu ấy rất yếu thế, tiêu cực. Lúc đó cậu bắt đầu bỏ bê, hút sách, nhậu nhẹt… Vì cậu nghĩ đời cậu bỏ đi. Và thực sự khi đã nghĩ mình là bỏ đi, thì cuộc đời bỏ đi thật. Với lối tư duy như vậy, con người ta có thể đoán được cái kết cục của cuộc đời. Đó là một thái độ khác dù chúng tôi cùng trong một gia đình, cùng đối diện với một biến cố.
Trong khi đó cô em gái tôi ngược lại. Cô cũng không có gì tích cực lắm. Trước đó cô hành nghề luật sư tương đối tốt, nhà cửa cũng rộng rãi ở Sài Gòn. Khi mất hết, cô qua Mỹ và đi học lại. Lúc đó Chính phủ Mỹ cho vay đi học. Cô nhận thấy mình nói tiếng Anh không giỏi lắm thì không học luật sư nữa, mà học kế toán. Mấy chục năm sau, cô là nhân viên cao cấp của hãng đa quốc St.Gobain, đời sống thoải mái, có thể nói khá giả hơn người bình thường.
Còn tôi, sau biến cố, tôi bận rộn với chương trình mới của mình. Mình nghĩ đến việc trước mặt, nghĩ cách làm thế nào để đời sống phong phú, hào hứng. Lúc đó, tôi có dịp để chứng tỏ lại mình. Bây giờ bắt đầu như một trang giấy mới, rất thoải mái. Thái độ của mình quyết định định mệnh của mình.
Như vậy, để nói rằng, ba anh em nhưng ba số phận khác nhau, tất cả đều thay đổi nhờ thái độ sống lạc quan hay bi quan…
Theo ông, đâu là yếu tố quyết định sự thành công hay thất bại của những người trẻ mới lập nghiệp?
Theo tôi, có rất nhiều xúc tác ảnh hưởng, nhưng có hai yếu tố chính để quyết định sự thành công hay thất bại của các bạn trẻ khi lập nghiệp.
Thứ nhất là phải có đam mê: Một thực tế là không có gì dễ dàng trong hành trình cuộc đời của mỗi chúng ta, trừ những người có số may mắn, còn lại đều phải làm việc cật lực. Cuộc sống sẽ luôn có những khó khăn này đến khó khăn khác, nếu mình không đam mê sẽ dễ bỏ cuộc. Cho nên cần đam mê công việc như một cái sở thích. Ví dụ, với tôi, việc kinh doanh giống như sáng sớm tôi đánh tennis: lúc thì đánh thắng, lúc thì thua, không quan trọng, quan trọng là mình được chơi một trò chơi. Đó là cái đam mê.
Ông Edison ông làm ra bóng điện, ông làm cả ngàn lần thất bại, nhưng ông làm hoài rồi cũng có được một phát minh lịch sử – đó là tạo ra được bóng điện, và chúng ta giờ đây không thắp nến mỗi đêm là nhờ một anh chàng đam mê như thế. Có đam mê thì mới theo đuổi công việc đến cùng. Không có đam mê thì không có thành công bền vững và lâu dài.
Thứ hai là kiên nhẫn: Không kiên nhẫn thì thế nào, tới một lúc nào đó mình xoa tay thôi quên nó đi. Phải biết chờ thời. Cũng như mình đi trên đường đời mình không biết khúc ngoặt ở đằng trước là gì, nhưng đôi khi khúc khoặt có thể đem đến cả một tương lai tươi sáng mà mình không thể tưởng tượng được.
Ví dụ, năm 1968, sau 5 năm lấy bằng Master ở nước ngoài thì tôi về Việt Nam, lúc đó tôi nghĩ mình chỉ thích làm nghề dạy học, không biết mình thích kinh doanh. Một đêm tôi hẹn hò với một cô đào, nhưng đến giờ hẹn chờ mãi không thấy cô ấy đến. Tôi nhìn qua bên cạnh thấy một người Mỹ lật bản đồ Sài Gòn, tôi hỏi có cần giúp không? Từ mối quen biết này, đã tạo dựng cho tôi một sự nghiệp sau đó.
Thế nên, mình không thể ngờ được bước ngoặt ở tương lai của mình, nó sẽ đưa mình đi tới đâu. Có thể tươi sáng, nhưng cũng có thể đi xuống hố. Nhưng mà cứ phải tiếp tục đi, xuống hố thì lại leo lên, đi tiếp. Tới một lúc nào đó, trong cái phút bất ngờ nhất, mình tự nhiên trở thành “người hùng của thời thế” cũng không biết chừng. Cho nên đam mê và kiên nhẫn tiếp tục đi, tiếp tục cuộc chơi.
Hãy xem thất bại là bạn…
Nhưng có một thực tế là không phải người trẻ nào cũng biết được mình đam mê cái gì, và kiên nhẫn cho điều gì, nhiều người muốn khởi nghiệp và khởi sự nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu…
Tất nhiên mình cần phải biết mình đam mê điều gì chứ: Mình có thể trở thành một anh nông dân làm vườn, một kỹ sư, chứ không phải lúc nào cũng cần là đại gia, có nhiều tiền… có những điều hạnh phúc rất là giản đơn. Nhưng mình phải biết cái mình muốn là gì, chứ không phải mình chạy theo cái trào lưu của xã hội. Cái xã hội đưa ra có phải mục tiêu của mình không, nếu không phải mục tiêu của mình thì phải xắn tay áo lên đi tìm.
Không có gì để trăn trở, lo lắng, nhưng phải biết mình muốn gì. Khi biết mình muốn gì thì bước tiếp là phải đặt kế hoạch. Đặt kế hoạch không phải viết ra vài ba trang giấy rồi nói “đây là kế hoạch của tôi”. Kế hoạch là phải thật chi tiết, rõ ràng. Khi kinh doanh chẳng hạn, mình biết rõ thị trường thế nào, mình muốn như thế nào, sản phẩm của mình là gì, dịch vụ cung cấp ra sao, ai là đối thủ cạnh tranh, lợi thế cạnh tranh của tôi là gì, tôi có những thế mạnh gì,… phải chi tiết, phải thực tế, đừng hoang tưởng.
Kế hoạch rất chi tiết sẽ giúp cho người trẻ ra quyết định sáng suốt hơn?
Đúng vậy! Sau khi có kế hoạch rõ ràng, tiếp đó sẽ phân tích việc mình phải đối mặt với cái gì, phân tích tài chính chi tiết. Tôi có bao nhiêu tiền, tôi hy vọng sẽ kiếm được bao nhiêu doanh thu sau bao nhiêu tháng?! Vì nếu làm ăn mà không có lợi thì đi… làm công chức cho rồi. Ý tôi nói là phải có một phân tích tài chính, không ảo tưởng, mù mờ. Sau khi có đam mê thì đặt kế hoạch đi từ A đến B, sau đó tìm mạng lưới để hợp tác phát triển.
Mạng lưới gồm những đối tác mà họ có thể giúp bù đắp những cái mình còn thiếu. Mạng lưới gồm những người lớn tuổi, họ có thì giờ, họ sẽ tư vấn cho mình, cho mình những lời khuyên tốt đẹp. Mạng lưới là những mối quan hệ (những người giỏi về IT, giỏi về tài chính…) sẽ nâng đỡ mình.
Sau đó là kiến thức, làm gì cũng phải có kiến thức. Đi tìm, học, đọc…. Tiếp nữa là sức khỏe. Làm gì cũng phải có sức khỏe. Sau gần hai chục năm sống bên Trung Quốc, tôi muốn về Mỹ vì nghĩ ở đó còn nhiều cơ hội. Tôi gặp lại những bạn cũ, và quả đúng, tôi thấy Mỹ có quá nhiều cơ hội, rất năng động, sáng tạo. Phải nói là sáng tạo khủng khiếp. Cuối cùng tôi không ở Mỹ, vì sức khỏe tôi không còn nữa. Tôi không thể làm những chuyện như cách đây mấy chục năm nữa.
Làm việc với những người trẻ ở ta, ông thấy đâu là điểm cần khắc phục nhất ở họ?
Khi trở về Việt Nam làm việc, tôi nhận thấy thấy 3 yếu điểm nhất của một bộ phận không nhỏ giới trẻ VN cũng như của giới doanh nhân VN như sau. Tôi muốn tư duy của các bạn tránh vết xe đổ này, bởi đó là kẻ thù của các bạn.
Thứ nhất là lười biếng. Chuyện copy-paste, chuyện lười học… là có thật. Đi đến các trường đại học Mỹ thấy sinh viên cầm sách đọc bất cứ lúc nào rảnh, còn mình thì không ít người thích la cà “chém gió”, tối đi nhậu. Đó là việc lười về tận dụng thời giờ, còn có cái lười tệ hại hơn là lười suy nghĩ. Người ta nói sao nghe vậy, không bao giờ đặt lại câu hỏi “tại sao nó lại như vậy”, và “nó thực sự có phải như vậy không?” Tất nhiên các bạn ở đây cũng có một điều kém may mắn là khi lớn lên đã nằm trong một cái hộp và được bảo “nằm im đó”. Gia đình đặt vào, bạn bè đặt vào, xã hội cũng thế… suốt ngày ở trong cái hộp. Hãy đứng dậy đi ra khỏi cái hộp suy nghĩ và tìm tòi. Hiện nay, cuộc cách mạng lớn nhất là Google, nó mang lại kiến thức cho bất kỳ những người nào muốn tìm tòi. Ngày xưa tôi đi tìm đề tài, tôi leo lên thư viện lục tìm sách rất mệt mỏi, nhưng bây giờ tôi chỉ cần nằm nhà bấm bàn phím là có cả ngàn dữ kiện về bất cứ đề tài nào, kể cả chuyện… tán gái (Cười).
Thứ hai kẻ thù khác là ỷ lại. Không ít bạn trẻ vì được bố mẹ nuông chiều, thành ra ỷ lại, đến khi ra làm việc ỷ lại vào nhà nước, cơ chế xin-cho, dựa vào những quan hệ… Các bạn mất rất nhiều để tạo dựng cái quan hệ, thay vì tạo dựng sản phẩm, tạo dựng niềm tin cho khách hàng… Thói ỷ lại là kẻ thù của các bạn trẻ.
Thứ ba là dễ thất vọng, và bỏ cuộc. Bất cứ hành trình nào cũng có khó khăn, cam go, thử thách, nhưng phải coi những thất bại là bạn bè, thay vì là kẻ thù. Tôi trân trọng sự thất bại, vì nó cho mình nhiều thứ. Mình thành công, say men chiến thắng, mình tưởng mình bất bại,… tạo cho người ta một tính cách tự kiêu, tự đắc, dễ hại mình. Trong khi thất bại cho mình sự suy nghĩ, làm cho mình một chút đủ nhục để kích thích lòng tự trọng, và khi mình chiến thắng thì cảm giác huy hoàng hơn. Cho nên đừng sợ thất bại. Thất bại là những người bạn chứ không phải là kẻ thù.
Tôi tin rằng, khắc phục được 3 điểm trên sẽ giúp cho sự nghiệp tương lai của các bạn trẻ đi rất xa.
Xin cảm ơn ông!
Lê Ngọc Sơn (Thực hiện)
99,99% chúng ta hiểu sai về đam mê
*Photo: 1crzqbn
Đề tài ĐAM MÊ hẳn không xa lạ gì với mọi người. Quá nhiều người đã viết, đã nói, đã diễn thuyết về đam mê theo vô vàn khía cạnh khác nhau, kèm theo những minh chứng hùng hồn về hiệu quả của đam mê đối với cuộc sống, đối với ai theo đuổi thành công và truy cầu hạnh phúc…
- Một họa sĩ thành công cần có đam mê
- Một doanh nhân thành công cần có đam mê
- Một nhà khoa học thành công cần có đam mê
- …
- Thậm chí một chàng trai trăng hoa thành công cũng cần có đam mê!
Đó là tất cả những gì dễ liên tưởng nhất khi nói về đam mê.
Như vậy rõ ràng đam mê theo nghĩa đó có nghĩa là bị hấp dẫn, bị lôi cuốn, bị nhập tâm, bị thèm muốn, bị chi phối một cách mãnh liệt hướng tới một thứ gì đó cụ thể. Ví dụ: Đam mê làm giàu!
Đam mê hay nghiện?
Nếu cố gắng liên tưởng rộng hơn chút nữa, chúng ta chẳng thấy sự khác nhau mấy giữa những người “đam mê” đó với người nghiện thuốc lá, nghiện heroin, nghiện sex…
Thay vì nghiện những thứ tôi vừa liệt kê, “những người có đam mê” của chúng ta nghiện thứ khác: Tiền, danh vọng, kiến thức, sự hoạt động thể chất (ví dụ quá thích chơi môn thể thao nào đó), khoái lạc tinh thần (thứ mà chúng ta đặt tên rất mỹ miều là hạnh phúc) và vô vàn những thứ khác.
Vậy đam mê mà hay được nhắc tới là sự thiên vị đặc biệt đối với một hoặc một số nhỏ hoạt động nào đó trong cuộc sống chúng ta, khi đó, những hoạt động khác trở thành thứ yếu, không quan trọng! Chúng ta nói cần phải có đam mê theo cách nhìn đó!
Bị định hướng: Tất thảy những thứ mà loài người đang tìm kiếm là tập hợp những giá trị sẵn có, vốn đã bị đám đông hoặc các hệ thống chính trị, tôn giáo, xã hội… mặc nhiên xem là có giá trị đặc biệt. Ví dụ: Tiền-vật chất, danh vọng, quyền lực, địa vị, sự công nhận, tri thức…
Trong dữ liệu của bạn, có gì khác ngoài tập hợp đó?
Bạn đã bị đào tạo, bị tiêm nhiễm từ bé để mặc nhiên xem trọng hệ giá trị đó. Bạn đã mê chúng rồi, không mê cái này thì mê cái khác! Đó chính là lí do mà rất nhiều người không thể biết được họ “đam mê” thứ gì, vì có quá nhiều thứ để lựa chọn. Thực ra, bạn đang bị lôi vào những thứ nghiện ngập. Tại sao ư? Càng nhiều con nghiện heroin thì heroin mới có giá! Càng nhiều con nghiện tiền thì tiền mới có giá!
Nhiều người nói họ đam mê cái này, họ đam mê cái kia nhưng thực ra họ đang mắc kẹt vào những thứ đó, khó thoát. Cơn nghiện vật chất hiện nay của xã hội là biểu hiện rất rõ ràng của đam mê bị hiểu sai. Nó phải bị hiểu sai thôi vì có nhiều người muốn bạn hiểu sai về đam mê, càng sai càng tốt. Họ sẽ cực kì có lợi từ việc đó! Khi bạn bị dính vào sự nghiện ngập đó, bạn cực kì dễ bị sai khiến!
Vậy đam mê thật sự là gì?
Bạn đã bao giờ bắt gặp loại người mà xung quanh của họ là một bầu không khí thật đặt biệt chưa? Bầu không khí của tự do và tình yêu cuộc sống. Bầu không khí của cảm hứng. Bầu không khí của sự kết nối sâu sắc vào mỗi hành động của họ.
- Khi họ làm việc kiếm tiền họ sẽ làm hết mình.
- Khi nghỉ ngơi họ sẽ chẳng quan tâm đến công việc.
- Khi yêu họ sẽ yêu.
- Khi chơi thể thao họ sẽ hòa làm một với thể thao.
- Khi ăn họ sẽ ăn ngon lành.
- Khi trò chuyện họ lắng nghe theo cách đặc biệt và trao đổi với mọi người ân cần, cởi mở.
…
Họ làm bất cứ thứ gì cũng với cảm hứng và với năng lượng cao. Thậm chí khi người đó buồn bạn cũng sẽ thấy cách họ đối diện và đốt cháy nỗi buồn ra sao!
Đó mới chính xác là đam mê. Đam mê đó có nghĩa là một trạng thái sống đầy mãnh liệt nhưng không lệ thuộc vào bất cứ một việc cụ thể nào. Đam mê đó cần sự thức tỉnh và thông minh tuyệt đỉnh. Vì cuộc sống là tập hợp của rất, rất nhiều hoạt động khác nhau. Cớ sao ta chỉ thiên vị một vài hoạt động?
Làm thế nào để có đam mê thật sự?
Cần một cuộc cách mạng nội tâm
Việc đầu tiên là phải hiểu rõ toàn bộ hệ giá trị mà bạn đang mặc nhiên tin vào là do xã hội, chính trị, tôn giáo bày ra. Bạn phải tự mình xem xét điều đó. Khi bạn đọc nội dung tôi viết thì đó chỉ là thông tin được truyền tải, rất hời hợt. Chỉ khi bạn bắt đầu xem xét, truy xét đến tận cùng xem thử điều tôi nói là đúng hay sai thì lúc đó mới có sự thay đổi nhận thức xảy ra.
Khi bạn tự nhận ra bạn bị lừa!
Hãy suy nghĩ về điều đó thử xem, khi bạn bừng tỉnh!
Tôi đã bừng tỉnh vào một thời khắc rất đặc biệt trong đời mình. Cuộc sống của tôi từ đó mới có trật tự. Tôi mới nếm trải được đam mê sống có nghĩa là gì. Tất thảy những gì tôi nghe từ người khác về đam mê đều là thứ rẻ tiền và ngu ngốc thảm hại.
Hãy tự hỏi chính bạn rằng nếu bạn cứ đeo đuổi một vài thứ mà bạn cho là quan trọng (thật ra thì cũng là ai đó nói cho bạn nó quan trọng) và bỏ qua nhiều thứ khác thì bạn có thực sự cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc hay không?
Cuộc sống thì quá nhiều, vậy mà chúng ta lại chọn quá ít. Thế là thông minh sao?
Hãy nghĩ về điều này: Đi tắm cũng cần phải đam mê! Khi bạn tắm với đam mê, khi bạn cười với đam mê, khi bạn ngủ với đam mê, khi bạn nhìn ngắm với đam mê, khi bạn lái xe với đam mê, khi bạn viết lách với đam mê. Khi bạn sống với đam mê!
Tôi cá với bạn, đó là cuộc sống như trong mơ! Mà mơ là thế nào, ngay cả trong giấc mơ hoang đường nhất của bạn, bạn cũng chưa bắt gặp cuộc sống đó đâu!
Làm thế nào để tìm thấy niềm đam mê của bạn?
Nếu bạn có thể làm một điều gì đó để thay đổi cuộc sống của bạn, tôi sẽ khuyên bạn hãy tìm cho ra một công việc khiến bạn đam mê và sống hết mình vì nó.
Hiện tại, điều đó dường như là không dễ dàng,nhưng thật đáng để cố gắng. Nếu bạn chán ngán công việc hiện tại hoặc tự nhận thấy mình thiếu nhiệt huyết trong công việc hoặc nhận ra cái bạn đang làm hằng ngày thật tẻ nhạt và vô vị, thì bạn nên bắt đầu tìm cho mình một công việc mới. Tiếp tục ở lại với công việc hiện tại của bạn sẽ không chỉ khiến bạn không hạnh phúc mà còn làm bạn bị lu mờ đi những khả năng tiềm tàng của bạn trong cuộc sống hàng ngày.
Hiện tại, điều đó dường như là không dễ dàng,nhưng thật đáng để cố gắng. Nếu bạn chán ngán công việc hiện tại hoặc tự nhận thấy mình thiếu nhiệt huyết trong công việc hoặc nhận ra cái bạn đang làm hằng ngày thật tẻ nhạt và vô vị, thì bạn nên bắt đầu tìm cho mình một công việc mới. Tiếp tục ở lại với công việc hiện tại của bạn sẽ không chỉ khiến bạn không hạnh phúc mà còn làm bạn bị lu mờ đi những khả năng tiềm tàng của bạn trong cuộc sống hàng ngày.
Hãy tuởng tuởng thế này: Bạn thức dậy vào buổi sáng, nhảy ra khỏi giuờng,thích thú khi nghĩ tới công việc truớc mắt. Bạn có thể bỏ ra nhiều giờ làm việc hơn những nguời khác trong công ty, mà điều đó duờng như là không quá khó với bạn bởi vì những giờ làm việc của bạn sẽ trôi đi rất nhanh chóng. Bạn luôn thuờng ở trong trạng thái nâng nâng thích thú, bạn không bao giờ quan tâm đến thế giới bên ngoài và thời gian trôi đi bao lâu. Lúc đó, công việc không còn ý nghĩa đơn thuần là “công việc” như nhiều nguời đề cập nữa,mà nó là một thú vui đầy thú vị. Nó không còn là một nghề nghiệp mà là một niềm đam mê của bạn.
Nếu bạn có một công việc bạn không thích, thậm chí là ghét, điều đó sẽ chẳng khác nào là một ác mộng với bạn.Vậy làm thế nào để tìm ra niềm đam mê của bạn? Duới đây là mổt số gợi ý:
- Bạn đã từng thích làm cái gì?
Bạn có một sở thích hoặc một cái gì đó bạn thích làm khi còn nhỏ nhưng chưa từng coi đó như là một khả năng chưa? Cho dù nó có thể là thích đọc sách kinh tế,sưu tập một thứ gì đấy,tạo hoặc xây dựng một cái gì đấy, tất cả đều có thể là một niềm đam mê để bạn có thể sống vì nó. Mở một của hàng bán sách hoặc tạo ra một website bán sách online. Nếu đã có một cái gì đó bạn đã thích làm, bạn đã đi đúng huớng rồi đó. Bây giờ, bạn chỉ cần nghiên cứu những khả năng để kiếm ra tiền từ sở thích đó mà thôi.
- Bạn thuờng tiêu tốn thời gian đọc cái gì?
Với bản thân tôi, khi tôi đam mê một cái gì đó, tôi sẽ đọc nó trong nhiều giờ liên tục.Tôi sẽ mua những cuốn sách và tạp chí.Tôi sẽ tiêu tốn nhiều ngày trên mạng để tìm nhiều thông tin hơn về thứ tôi đam mê. Có một vài khả năng ở đây cho bạn…và tất cả chúng đều có thể là những nghề nghiệp sau này. Đừng vội đóng ý nghĩ của bạn về những sở thích nào đó, hãy nhìn sâu và nghiên cứu kĩ chúng.
- Khoảnh khắc rối chí.
- Khoảnh khắc rối chí.
Chẳng có điều gì xuất hiện trong đầu ta ngay lập tức? Vâng, hãy lấy ra một tờ giấy, và bắt đầu viết xuống những ý tuởng của bạn. Bất cứ cái gì xuất hiện trong đầu, hãy viết nó xuống.Chẳng có ý tuởng tồi tệ nào ở giai đoạn này cả. Viết mọi thứ xuống và xem xét chúng sau.
- Hỏi xung quanh, và lướt qua mọi khả năng.
Hỏi những nguời khác cho những ý kiến. Xem những nguời khác đã khám ra những niềm mê của họ như thế nào.Tìm kiếm Internet cho nhưng ý kiến. Bạn càng tìm đuợc nhiều khả năng,cơ hội để bạn tìm ra niềm đam mê của bạn càng cao.
- Đừng vội bỏ công việc hiện tại của bạn.
Nếu bạn đã tìm thấy niềm đam mê của bạn, đừng ngay lập tức viết đơn xin nghỉ việc hiện tại của bạn ngay. Sẽ là tốt hơn nếu bạn vẫn tiếp tục công việc của bạn trong khi bạn đang nghiên cứu thêm về niềm đam mê mới đó của bạn. Nếu bạn có thể biến niềm đam mê của bạn thành một công việc phụ,và xây dựng nguồn thu nhập trong một vài tháng hoặc một năm từ công việc chính, điều đó sẽ thật tốt hơn nhiều cho bạn. Bạn sẽ có cơ hội để có thể có đuợc một khoản tiết kiệm khá, (và nếu bạn có kinh doanh sau này, bạn sẽ cần khoản tiênd tiết kiệm đó), trong khi đi học những kĩ năng bạn cần cho nghề nghiệp mới.
- Hãy luôn thử.
Sẽ thật là tốt để kiểm tra ý tuởng mới của bạn truớc khi coi nó như là một nghề nghiệp. Hãy làm nó như một sỏ thích hoặc nghề nghiệp phụ lúc đầu để bạn có thể nhìn thấy liệu nó có thực sự là niềm đam mê thật sự của bạn không. Bạn có thể đam mê nó trong một vài ngày, nhưng liệu bạn có đam mê trong một vài tháng không. Nếu bạn vuợt qua đuợc câu hỏi đó,thì bạn có lẽ đã tìm ra đuọc niềm đam mê của mình rồi đó.
- Hãy nghiên cứu kĩ khả năng.
Hãy đọc mọi website về chủ đề bạn quan tâm và mua những cuốn sách về lĩnh vực bạn quan tâm. Tìm những con nguời khác trong khu vực bạn sống hoặc trên internet,nguời làm công việc mà họ muốn làm trong cuộc sống và hỏi họ về những kĩ năng cần thiết. Ví dụ như: Họ cần những kĩ năng hay kiến thức gì không, kĩ năng nào là cần thiết? Họ đã bắt đầu như thế nào? Họ có đuợc ai giới thiệu không? Thông thuờng bạn sẽ nhận thấy,những nguời này luôn sẵn lòng đưa cho bạn lời khuyên.
- Thực hành, thực hành càng nhiều càng tốt.
Đừng bắt đầu công việc với những kĩ năng nghiệp dư. Nếu bạn muốn kiếm tiền,bản phải là chuyên nghiệp. Bạn cần phải có những kĩ năng chuyên nghiệp. Giỏi trong nghề nghiệp tuơng lai của bạn và bạn sẽ kiếm đuợc tiền từ nó. Thực hành trong nhiều giờ liên tục. Nếu đó là cái bạn đam mê,thực hành sẽ luôn là điều bạn luôn thích làm.
- Không bao giờ từ bỏ.
Bạn không tìm thấy niềm đam mê của bạn lúc đầu? Bạn từ bỏ nó trong một vài ngày và bạn sẽ thất bại. Hãy luôn thử trong một vài tháng liên tục nếu cần thiết và cuối cùng bạn sẽ cũng tìm thấy niềm đam mê trong nó cho mà xem. Bạn mặc dù đã tìm thấy niềm đam mê nhưng bạn đã chán nó? Không vấn đề gì! Hãy bắt đầu lại và tìm một niềm đam mê mới. Có nhiều hơn một niềm đam mê trong cuộc sống của bạn.vì vậy hãy khám phá tất cả những khả năng có thể. Bạn đã tìm ra niềm đam mê nhưng vẫn chưa thành công để kiếm sống từ nó? Đừng vội từ bỏ. Hãy thử lại và thử lại cho đến khi bạn thành công. Thành công thuờng không đến dễ dàng, vì vậy nếu từ bỏ nó quá sớm,chắc chắn bạn sẽ không bao giờ thành công. Hãy thử và bạn sẽ thành công.
Theo đuổi niềm đam mê và bạn sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện đến không ngờ. Không có gì là dễ dàng, vì thế nếu đã quyết tâm theo đuổi đam mê thì hãy đam mê đến cùng. Đam mê là điều quan trọng, và với bất cứ nghề nghiệp nào bạn dấn thân, chỉ cần đam mê, bạn sẽ có tất cả.
ST
Hãy thay đổi mình vì công việc
Với lãnh đạo, việc đổi mới công việc là bình thường, nhưng với cấp dưới có thể là khó khăn.
Tôi đã phải tìm kiếm rất nhiều mới có được chỗ làm hiện giờ, nhưng công ty của tôi lại có nhiều quy chế, nguyên tắc rất khó chịu. Sếp tôi là người thích đổi mới, mỗi lần ông đi dự hội nghị hay tham gia lớp học về mô hình mới về là ông lại yêu cầu công ty phải thay đổi theo. Những nội quy, quy chế của công ty cứ đổi xoành xoạch theo chủ trương mới của sếp. Phải chạy theo những điều đó, tôi thấy rất mệt mỏi. Tôi có nên từ bỏ công việc này vì sự thay đổi liên tục đó không?
Thật ra, việc thay đổi đó của công ty bạn vẫn chưa là gì so với việc ăn mặc của một số bạn nữ. Trên đường đến cơ quan, bạn ấy mặc bộ đồ chống nắng, đến cơ quan bạn ấy mặc bộ đồ công sở, chiều về nhà thay bộ đồ ở nhà, đến khi nấu cơm bạn đeo thêm tạp dề, tối đi ngủ lại thay bộ đồ ngủ. Tính sơ sơ, một ngày các bạn nữ cũng thay đổi ít cũng phải đến bốn lần quần áo, đấy là chưa kể đến thay đổi về đầu tóc, son phấn... Chắc hẳn bạn thấy những thay đổi đó là bình thường, vì chị em ai chẳng vậy.
Ngay với cơ thể của bạn cũng có những thay đổi không ngừng, cứ một giây là có hàng ngàn tế bào chết đi và hàng ngàn tế bào khác được sinh ra. “Mọi thứ đều thay đổi chỉ có sự thay đổi là không đổi”. Bạn có biết loài chim đại bàng, chúng có thể sống tới 70 tuổi. Nhưng để sống tới tuổi này, chúng phải trải qua một quá trình thay đổi to lớn năm 40 tuổi: khi những móng vuốt và chiếc mỏ của nó bị yếu đi, đôi cánh nặng nề và già cỗi cộng với bộ lông dày khiến chúng khó bay lượn. Đại bàng đã phải tự thay đổi mình bằng cách đập mỏ vào đá cho đến khi mỏ gãy rời, rồi đợi cho mỏ mới mọc ra để bẻ gãy hết các móng vuốt của mình. Khi những móng vuốt mới mọc lại, đại bàng bắt đầu nhổ hết những chiếc lông cũ già cỗi. Nhờ vậy, đại bàng sống thêm 30 năm nữa.
Đại bàng đã chấp nhận thay đổi to lớn đó để lại được giang rộng đôi cánh và bay thật cao. Bạn thấy đấy, chính nhờ những sự đổi mới thì xã hội này mới tiến bộ và phát triển được. Thế nên, mỗi người cũng cần có những thay đổi để phù hợp với nó. Đổi mới là cần thiết và bạn cũng nên có cách để tự đổi mới mình theo xu hướng đó.
Bạn có chắc là khi bạn chọn việc khác thì sẽ không có những khó chịu ấy không? Nhỡ đâu công ty mới còn làm bạn khó chịu hơn thế nhiều lần?
Bạn và các đồng nghiệp có thể nói chuyện với sếp về những thay đổi đó theo nhiều cấp độ từ nặng đến nhẹ, nhẹ nhất là đôi khi nói đùa với sếp là: “Sếp cứ thay đổi xoành xoạch thế này thì ai mà theo kịp. Sếp để cho bọn em thở đã chứ”, mà nặng thì họp bàn trao đổi thẳng thắn. Bởi vì với lãnh đạo, việc đó là bình thường, nhưng với cấp dưới có thể khó khăn như trò “rồng rắn lên mây” mà bạn chơi hồi nhỏ vậy.
Tất cả thành viên tham gia sẽ bám vào nhau tạo thành một hàng dài và cùng di chuyển theo sự dẫn dắt của người đầu hàng. Người đầu hàng phải chạy làm sao để thầy thuốc không chạm được vào các thành viên ở phía sau và các thành viên phải bám vào nhau rất chặt để trong quá trình di chuyển không ai bị văng ra. Người bị thầy thuốc chạm vào hoặc văng ra ngoài sẽ là người thua cuộc. Trong trò chơi này, người dẫn đầu chỉ cần di chuyển một bước thì người phía sau phải chạy đến năm bước để không bị tuột tay văng ra ngoài. Ai không theo kịp thì nhận phần thua và dừng chơi để những người còn lại tiếp tục.
Khi bạn đứng trước những quyết định, bạn có thể làm một bài toán đơn giản như sau:
Liệt kê ra tất cả những gì được và mất từ lựa chọn của bạn: Bạn được những gì, liệt kê hết những thứ bạn được ra, ví dụ: bạn được 5 thứ. Bạn mất những gì, liệt kê hết những thứ bạn mất ra, ví dụ: bạn mất 7 thứ. Bạn lấy số cái được trừ đi số cái mất để cho ra một kết quả. Ví dụ: 5 - 7 = -2, nghĩa là mất nhiều hơn được. Những gì được và mất có thể cả vật chất và tinh thần hoặc những cơ hội cho tương lai.
So sánh giữa công việc A và công việc B xem hiệu của cái được và cái mất ở công việc nào lớn hơn. Ví dụ việc A là 2 còn việc B là -2. Tức làm việc A thì cái được nhiều hơn việc B.
Nhìn vào kết quả đấy, bạn sẽ dễ dàng lựa chọn xem bản thân nên làm việc nào. Vì nhiều khi bạn mang cái mất ở việc A ra để so sánh với những cái được của việc B và quyết định chọn việc B. Nhưng biết đâu khi chọn việc B rồi mới thấy “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, khi đó lại thấy rất nhiều những cái mất của việc B. Những cái mất của việc B có khi hơn những cái mất của việc A và những cái được của việc B lại ít hơn những cái được của việc A.
Cho đến khi đã thấy rõ mọi thứ mà sếp vẫn quyết định thay đổi như cũ và bạn thì thấy việc mình làm ở đây mất nhiều hơn được, còn việc khác thì bạn được nhiều hơn mất. Khi đó bạn quyết định chuyển sang việc khác cũng chưa muộn. Chắc hẳn, khi chuyển sang một công việc mới bạn sẽ cần thay đổi tiếp một số thứ nữa đấy. Bạn cứ chuẩn bị sẵn sàng cho việc ấy đi là vừa.
Thật ra, việc thay đổi đó của công ty bạn vẫn chưa là gì so với việc ăn mặc của một số bạn nữ. Trên đường đến cơ quan, bạn ấy mặc bộ đồ chống nắng, đến cơ quan bạn ấy mặc bộ đồ công sở, chiều về nhà thay bộ đồ ở nhà, đến khi nấu cơm bạn đeo thêm tạp dề, tối đi ngủ lại thay bộ đồ ngủ. Tính sơ sơ, một ngày các bạn nữ cũng thay đổi ít cũng phải đến bốn lần quần áo, đấy là chưa kể đến thay đổi về đầu tóc, son phấn... Chắc hẳn bạn thấy những thay đổi đó là bình thường, vì chị em ai chẳng vậy.
Ngay với cơ thể của bạn cũng có những thay đổi không ngừng, cứ một giây là có hàng ngàn tế bào chết đi và hàng ngàn tế bào khác được sinh ra. “Mọi thứ đều thay đổi chỉ có sự thay đổi là không đổi”. Bạn có biết loài chim đại bàng, chúng có thể sống tới 70 tuổi. Nhưng để sống tới tuổi này, chúng phải trải qua một quá trình thay đổi to lớn năm 40 tuổi: khi những móng vuốt và chiếc mỏ của nó bị yếu đi, đôi cánh nặng nề và già cỗi cộng với bộ lông dày khiến chúng khó bay lượn. Đại bàng đã phải tự thay đổi mình bằng cách đập mỏ vào đá cho đến khi mỏ gãy rời, rồi đợi cho mỏ mới mọc ra để bẻ gãy hết các móng vuốt của mình. Khi những móng vuốt mới mọc lại, đại bàng bắt đầu nhổ hết những chiếc lông cũ già cỗi. Nhờ vậy, đại bàng sống thêm 30 năm nữa.
Đại bàng đã chấp nhận thay đổi to lớn đó để lại được giang rộng đôi cánh và bay thật cao. Bạn thấy đấy, chính nhờ những sự đổi mới thì xã hội này mới tiến bộ và phát triển được. Thế nên, mỗi người cũng cần có những thay đổi để phù hợp với nó. Đổi mới là cần thiết và bạn cũng nên có cách để tự đổi mới mình theo xu hướng đó.
Những gì được và mất có thể cả vật chất và tinh thần hoặc những cơ hội cho tương lai (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi thấy việc đề ra những yêu cầu như vậy là không cần thiết, nhất là khi mọi thứ đã đi vào nề nếp rồi. Những nguyên tắc và quy chế đó thực sự khiến tôi khó chịu. Tôi thấy mình lựa chọn một công ty khác thì hơn.Bạn có chắc là khi bạn chọn việc khác thì sẽ không có những khó chịu ấy không? Nhỡ đâu công ty mới còn làm bạn khó chịu hơn thế nhiều lần?
Bạn và các đồng nghiệp có thể nói chuyện với sếp về những thay đổi đó theo nhiều cấp độ từ nặng đến nhẹ, nhẹ nhất là đôi khi nói đùa với sếp là: “Sếp cứ thay đổi xoành xoạch thế này thì ai mà theo kịp. Sếp để cho bọn em thở đã chứ”, mà nặng thì họp bàn trao đổi thẳng thắn. Bởi vì với lãnh đạo, việc đó là bình thường, nhưng với cấp dưới có thể khó khăn như trò “rồng rắn lên mây” mà bạn chơi hồi nhỏ vậy.
Tất cả thành viên tham gia sẽ bám vào nhau tạo thành một hàng dài và cùng di chuyển theo sự dẫn dắt của người đầu hàng. Người đầu hàng phải chạy làm sao để thầy thuốc không chạm được vào các thành viên ở phía sau và các thành viên phải bám vào nhau rất chặt để trong quá trình di chuyển không ai bị văng ra. Người bị thầy thuốc chạm vào hoặc văng ra ngoài sẽ là người thua cuộc. Trong trò chơi này, người dẫn đầu chỉ cần di chuyển một bước thì người phía sau phải chạy đến năm bước để không bị tuột tay văng ra ngoài. Ai không theo kịp thì nhận phần thua và dừng chơi để những người còn lại tiếp tục.
Khi bạn đứng trước những quyết định, bạn có thể làm một bài toán đơn giản như sau:
Liệt kê ra tất cả những gì được và mất từ lựa chọn của bạn: Bạn được những gì, liệt kê hết những thứ bạn được ra, ví dụ: bạn được 5 thứ. Bạn mất những gì, liệt kê hết những thứ bạn mất ra, ví dụ: bạn mất 7 thứ. Bạn lấy số cái được trừ đi số cái mất để cho ra một kết quả. Ví dụ: 5 - 7 = -2, nghĩa là mất nhiều hơn được. Những gì được và mất có thể cả vật chất và tinh thần hoặc những cơ hội cho tương lai.
So sánh giữa công việc A và công việc B xem hiệu của cái được và cái mất ở công việc nào lớn hơn. Ví dụ việc A là 2 còn việc B là -2. Tức làm việc A thì cái được nhiều hơn việc B.
Nhìn vào kết quả đấy, bạn sẽ dễ dàng lựa chọn xem bản thân nên làm việc nào. Vì nhiều khi bạn mang cái mất ở việc A ra để so sánh với những cái được của việc B và quyết định chọn việc B. Nhưng biết đâu khi chọn việc B rồi mới thấy “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, khi đó lại thấy rất nhiều những cái mất của việc B. Những cái mất của việc B có khi hơn những cái mất của việc A và những cái được của việc B lại ít hơn những cái được của việc A.
Cho đến khi đã thấy rõ mọi thứ mà sếp vẫn quyết định thay đổi như cũ và bạn thì thấy việc mình làm ở đây mất nhiều hơn được, còn việc khác thì bạn được nhiều hơn mất. Khi đó bạn quyết định chuyển sang việc khác cũng chưa muộn. Chắc hẳn, khi chuyển sang một công việc mới bạn sẽ cần thay đổi tiếp một số thứ nữa đấy. Bạn cứ chuẩn bị sẵn sàng cho việc ấy đi là vừa.
Nguồn Internet
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)